Lịch sử không thuộc về một đảng

Vũ Đức Khanh

Theo Tiengdan

Lịch sử của một dân tộc không phải là tài sản của bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào, dù họ từng đóng vai trò quyết định trong một thời khắc lịch sử nhất định nào đó.

Từ năm 1930, Việt Nam đã trải qua những bước ngoặt lịch sử lớn, nơi quyền lực, ý chí dân tộc và bối cảnh quốc tế giao thoa.

Bài viết này mổ xẻ quyền lực, sự độc quyền và giới hạn của nó, đồng thời nhấn mạnh rằng chủ thể thực sự của lịch sử chính là nhân dân.

Lịch sử và quyền lực từ năm 1930 đến 1975

Đảng Cộng sản Đông Dương ra đời giữa thế kỷ XX trong bối cảnh thuộc địa, áp bức và khát vọng giải phóng dân tộc dâng cao.

Trong thời điểm ấy, Đảng tập hợp quần chúng, lãnh đạo các cuộc khởi nghĩa, và trở thành trung tâm của những bước ngoặt lịch sử: Từ Cách mạng Tháng Tám, chiến thắng Điện Biên Phủ, đến thống nhất đất nước năm 1975.

Những đóng góp này là thật, nhưng lịch sử cũng chứng minh rằng quyền lực chỉ có giá trị thực khi được kiểm chứng bằng khả năng phục vụ con người.

Độc quyền quyền lực trong chiến tranh là lựa chọn chiến lược; nhưng biến nó thành mệnh đề bất di bất dịch cho mọi thời đại là sai lầm.

Lịch sử không ngừng tiến lên, và những bước ngoặt mới đòi hỏi minh bạch, khả năng thích ứng và lắng nghe.

Sức mạnh và giới hạn của quyền lực độc quyền

Từ 1975 đến 2025, Việt Nam bước vào hòa bình, đổi mới và hội nhập; quyền lực vẫn tập trung, nhưng bối cảnh xã hội đã thay đổi.

Sự tập trung quyền lực mang lại khả năng ra quyết định nhanh, nhưng cũng để lộ giới hạn: Tự do bị hạn chế, sáng tạo bị trói buộc, phản biện bị coi là nguy cơ.

Khi tuyên giáo khẳng định “chỉ có Đảng mới đủ bản lĩnh, trí tuệ và uy tín,” đó là một mệnh đề tự tham chiếu.

Bản lĩnh không đo bằng độc quyền, mà bằng khả năng chịu thử thách của dân chủ.

Trí tuệ không đo bằng sự tự tôn, mà bằng khả năng lắng nghe và chấp nhận ý kiến đa dạng.

Uy tín không đến từ khẩu hiệu, mà từ minh bạch và trách nhiệm giải trình.

Quyền lực chỉ thực sự đáng giá khi thừa nhận giới hạn và đặt nhân dân làm trung tâm.

Lịch sử hiện đại chứng minh: Không một tuyên bố nào có thể thay thế hành động. 

Độc quyền càng lâu, rủi ro càng lớn nếu không được kiểm chứng bằng phản biện và sự tham gia của mọi công dân.

Chủ thể lịch sử và dân tộc

Khát vọng tự do, phẩm giá và quyền làm chủ vận mệnh mới là thước đo thực chất của tiến bộ.

Nhân dân, không phải bất kỳ đảng phái nào, là chủ thể tối cao của lịch sử. 

Lịch sử không cần “ánh sáng soi đường” từ thượng tầng; nó cần không gian để mỗi công dân tự thắp lên ánh sáng của chính mình.

Một quyền lực thật sự vì dân không sợ bầu cử, không sợ phản biện, và không sợ mất độc quyền.

Nó hiểu rằng sức sống của quốc gia nằm ở sự tham gia của mọi cá nhân, chứ không phải ở quyền lực tuyệt đối.

Trong bối cảnh hội nhập sâu rộng, đặt niềm tin vào một tổ chức duy nhất là không còn đủ.

Bài học lịch sử từ 1930 đến 2025 là rõ ràng: Quyền lực là công cụ, không phải mục đích; lịch sử không thuộc về một đảng. 

Và câu hỏi còn để ngỏ cho độc giả: Ai sẽ thắp sáng tương lai của đất nước?

Có lẽ, chính mỗi người dân, khi được tự do lựa chọn và tham gia, sẽ là câu trả lời thuyết phục nhất.

Bình luận về bài viết này