Lê Việt
Theo Tiengdan
Từ ban công trên lầu của một quán café ở đường Nguyễn Du nhìn sang phía Bưu điện Thành phố thì thấy thấp thoáng sau tán cây là lối vào một dinh thự lớn. Té ra đó là phía bên hông tòa nhà bưu điện. Đi qua đoạn này nhiều lần nhưng chưa bao giờ mình nhìn vào.

Chỗ mình đứng là một căn nhà cổ theo kiểu shophouse, nơi trước đây từng là nhà in của ông Nguyễn Văn Của thời Pháp. Số năm ở phía trên cho biết, nhà xây năm 1924, tức nhà cổ đã quá trăm tuổi.
Từ khi quán mới thuê căn nhà này khoảng sau dịch [Covid] thì khách mới có cơ hội lên tầng trên. Điểm đặc biệt trên tầng lầu này là dàn cột và xà cổ bao phủ bởi họa tiết rồng, hoa lá bằng gốm, đắp nổi hoặc ốp lên, nhìn rất đặc sắc, rất miền Nam. Có một số cột nghe nói do bong tróc nên quán cho sơn lại cùng một màu.

Tầng lầu này là quán bar, hoạt động về đêm, nhưng buổi sáng vẫn cho người uống café lên ngồi. Ai muốn lên thì phải đẩy một cửa nhỏ, cúi đầu len vào, sẽ thấy một cầu thang gỗ rất đẹp dẫn lên lầu. Nghe nói lối đi này như kiểu bí mật từ xưa, hoặc quán cố tình làm theo kiểu hidden bar.
Nhìn dãy cột làm nền cho quầy rượu, mình hiểu chủ quán là người hiểu biết và khôn ngoan. Chỉ hy vọng họ giữ được nguyên trạng trong lúc kinh doanh.
Nhìn qua bên kia đường, tòa nhà bưu điện số 2 Công xã Pari đang chiếm sóng mấy ngày qua. Ít ai biết, từ năm 1945, cái tên Công xã Pari đã từng được đặt cho đoạn đường Catinat xuất phát từ quảng trường này về phía bờ sông.
Đó là quãng thời gian Cách mạng Tháng Tám nổ ra ở Sài Gòn. Ngẫm nghĩ lại, tòa nhà bưu điện không chỉ là một kiến trúc sống lâu cần bảo tồn, mà đã có nhiều sự kiện xảy ra liên quan và tòa nhà là một chứng nhân, một chứng tích với nhiều câu chuyện lịch sử.
Có một đặc điểm đó là tòa nhà bưu điện luôn là nơi bị chiếm đầu tiên mỗi khi có đảo chánh hay cách mạng ở Sài Gòn xưa?
Ngày 20/8/1945, Sở bưu điện truyền tin từ Hà Nội vào, cho biết Việt Minh đã nắm chính quyền từ hôm qua, ngày 19. Ngoài một số điện tín từ nơi khác, Trần Văn Giàu và các đồng chí không nhận được tin tức gì thêm từ Hà Nội. Hoàn toàn chủ động và tách biệt với cách mạng ở phía Bắc, Trần Văn Giàu và Phạm Ngọc Thạch nhanh chóng bàn bạc và tổ chức cuộc khởi nghĩa (thực chất chỉ là cuộc biểu tình lớn) vào ngày 25/8 ở Sài Gòn.
Đêm 24/8, lực lượng cách mạng chiếm hầu hết các công sở, trong đó Nhà dây thép (bưu điện) là một trong những nơi chiếm đầu tiên. Cách mạng lệnh cho viên chức trong Bưu điện tiếp tục làm việc.
Ngày 25, quần chúng biểu tình có lẽ đến hàng trăm ngàn người, do nhiều đảng phái khác nhau tổ chức. Khi đoàn biểu tình đi qua khu quảng trường trước Bưu điện và Nhà thờ thì có tiếng súng bắn ra. Có người nói súng bắn từ trên tháp chuông Nhà thờ và từ tầng trên hãng Comte (nay là Diamond Plaza). Chính vì vậy mà số ít quần chúng biểu tình tấn công người Pháp ở khu vực trung tâm, bắt giữ nhiều người giam vào Bót Catinat.
Sau đó quân Anh tới, với nhiệm vụ giải giáp quân Nhật. Tình hình phức tạp. Cho tới ngày 22/9 thì bưu điện bị quân Anh – Pháp chiếm lại. Sau đó là Nam bộ Kháng chiến từ ngày 23/9.
Tại tòa nhà bưu điện, ngoài hệ thống điện tín còn có hệ thống điện thoại hoạt động từ cuối thế kỷ 19.
Đó cũng là lý do ngay từ những phút đầu tiên cuộc đảo chánh ngày 11 tháng 11 năm 1960 ở Sài Gòn, lính Nhảy dù đã chiếm nơi đây.
Trước khi đánh vào Dinh Độc Lập, các tiểu đoàn thuộc Lữ đoàn Nhảy dù dưới quyền Đại tá Nguyễn Chánh Thi đã tập trung ở trước bưu điện. Hệ thống điện thoại trung tâm ở trong tòa nhà đã bị quân đảo chánh kiểm soát ngay lập tức và vô hiệu hóa. Trưởng trạm CIA ở Sài Gòn là Colby ngụ tại căn biệt thự nhìn chéo qua cổng chính Dinh bị đánh thức vì tiếng súng. Ông ta phải xuống tầng dưới mở máy vô tuyến chuyên dụng để liên lạc với Tòa Đại sứ. Lúc đó là hơn 3h sáng.
Quân dù dưới quyền Trung tá Vương Văn Đông vẫn không cắt hoàn toàn đường dây điện thoại kết nối vào Dinh Độc Lập, nơi Tổng thống Ngô Đình Diệm và vợ chồng cố vấn Ngô Đình Nhu đang có mặt.
Nhưng quân đảo chánh không hề biết, dưới tầng hầm tòa nhà bưu điện vẫn còn hệ thống điều khiển điện thoại sơ-cua. Vài giờ sau, sếp bưu điện là một người trung thành với Tổng thống Diệm đã khởi động hệ thống sơ cua này để gọi cho BS Trần Kim Tuyến, trùm mật vụ, để ông này gọi cho các đơn vị trung thành khác.
Có lẽ vì vậy, một nhân viên ngoại giao của Tòa Đại sứ Mỹ tình cờ tạm trú vào nhà Colby đã có thể dùng điện thoại liên lạc trực tiếp với Tòa Đại sứ sau đó. Lúc này Colby đã đi bộ tới Tòa Đại sứ ở Hàm Nghi để chỉ đạo trực tiếp công việc.
Ở bên trong Dinh, Tổng thống Diệm với sự giúp sức của Tướng Nguyễn Khánh, vừa leo tường rào ở cổng Nguyễn Du vào, đã dùng tầng số Civil Guard (lực lượng Dân vệ) và sau đó là điện thoại liên lạc với các đơn vị trung thành đóng chung quanh Sài Gòn.
Kết quả là chỉ chưa tới 12 tiếng đồng hồ sau, tiền quân của Sư đoàn 21 dưới quyền Đại tá Trần Thiện Khiêm từ Cần Thơ điều động, đã có mặt trước Dinh. Sau đó là quân Sư đoàn 7 và Sư đoàn 5 từ miền Tây và phía Bắc Sài Gòn lần lượt tới ứng cứu.
Đảo chánh thất bại, Nguyễn Chánh Thi, Vương Văn Đông và các sĩ quan khác lên máy bay lưu vong.
Năm 1963, khi các tướng lãnh tiếp tục đảo chánh, như thường lệ, đường dây điện thoại ở Sài Gòn bị cắt, trừ đường dây vào Dinh Gia Long (nơi TT ở tạm), đường dây vào Tòa Đại sứ Mỹ, vào nhà một số quan chức Mỹ, CIA, v.v… và vào các trại lính, bộ chỉ huy, như Biệt khu Thủ đô.
Khi Tổng thống Diệm và bào đệ trốn thoát trong đêm tối, về Chợ Lớn tá túc ở nhà Mã Tuyên, suốt đêm đó ông Diệm đã gọi điện cho người này người kia để tìm cách cứu vãn tình thế. Nhưng không một ai ở bộ chỉ huy đảo chánh biết được là ông không còn ở Dinh Gia Long nữa.
Đơn giản là vì trước đó Tổng thống đã bí mật nối một đường dây điện thoại từ switchboard ở Dinh Gia Long về nhà Mã Tuyên, phòng khi hữu sự. Có nghĩa là khi ông gọi điện từ Chợ Lớn, ông đang dùng đường dây ở Dinh Gia Long, vốn không bị cắt.
Tòa Đại sứ Mỹ lúc này cũng dùng switchboard để kết nối một số cuộc điện thoại về tư dinh của Đại sứ Henry Cabot Lodge [Jr.], trong đó có cuộc điện thoại cuối cùng mà một người Mỹ nói chuyện với Tổng thống Diệm, trước khi hai ông Diệm, Nhu bị giết trên xe M113 sau đó không lâu.
Mình chưa có thời gian để check xem khi chỉnh lý và đảo chánh năm 1964, 1965 họ có chiếm bưu điện không. Nhưng không chỉ lúc cách mạng, đảo chánh thì tòa nhà bưu điện mới bị chiếm. Thực ra block có nhà bưu điện là một khu có khá nhiều tòa nhà với chức năng gần liên quan nhau, đều có giá trị lịch sử và kiến trúc cao.
Hiện nay có vẻ một số tòa nhà xung quanh bưu điện đã bị “chiếm” để làm chợ, cho quán xá thuê này nọ rồi. Không rõ chủ mấy cơ sở kinh doanh này có đủ tinh tế như chủ quán café + bar thuê nhà ông Nguyễn Văn Của, giữ gìn nguyên trạng, không tổn hại kiến trúc di sản hay không?
_____
Bài liên quan: